CHỈ LÀ CƠN MƯA Mười năm rồi khủng hoảngChôn giấu gì niềm đauHay vẫn là ngao ngánCho suốt cuộc về sauGia tài là sự chếtĐừng bối rối lòng nhauBao giờ cơn thê thiếtVương vấn nợ đời sauCó đi chung đường nhauLà vào cùng tuyệt lộCõi hoang đường tịnh độCho hồn say hoang tànĐường đời quá thênh thangNên tự mình gian dốiChúa dang tay quên tộiXuống cõi đời biển dâuChỉ là cơn mưa mauThấm vô cùng sám hốiDẫu tưởng thành vô tộiTội đành cơn hư hao Có thể vì tại saoTrong thế giới muôn màuChứa vô cùng chấm... hỏiTrời đen muôn...vì sao..Những cơn run cồn càoChảy qua từng huyết quảnCó tận cùng trường đoạnMới thấm đòn cơn đauChỉ là cơn mưa mauXuống đời sông vắng lạnhHỡi mười năm lận đậnNgao ngán chưa đời Tình...Chỉ là cơn mưa mauRơi cũng là tan vỡ...Đâu có gì vĩnh cữuChỉ là cơn vỡ tan... (Hoa Nguyên)